Năm 1987, lần đầu tiên mình rời mảnh đất Yên Thành- xứ Nghệ thân thương theo cha ra Hà nội học; rồi ra trường, rồi vào Vũng Tàu lập nghiệp, sinh sống cho đến tận bây giờ.
Dù đi đâu, ở đâu, mình vẫn luôn hướng về quê hương, nơi chôn nhau cắt rốn, nơi “tháng năm nhọc nhằn, khô cằn sỏi đá”-Yên Thành, xứ Nghệ quê choa.
Đầu xuân 2017 – 30 năm, kể từ ngày rời quê hương; một dịp tình cờ lên Facebook, thấy cháu Dung (con gái chị Hiền-người con thứ 6 của bác Thìn, chị kế Mai Trung Hoa) đăng hình ảnh chụp với mẹ nhân dịp về quê; bức ảnh chụp ở sân, với ngôi nhà mái ngói đỏ, in trên nền cây cối xanh tươi, những ngọn cau vươn cao như vói lên trời xanh, thấp thoáng xa xa là bụi hóp bờ tre rất thơ mộng, đặc trưng cảnh đẹp quê nhà; đặc biệt, dưới bức ảnh ghi “Nơi tôi luôn muốn về”. Ngay lập tức, gợi lên trong mình những ý thơ về cảm xúc, chủ đề này; và đêm đó mình đã viết một bài thơ với tựa “NƠI TÔI LUÔN MUỐN VỀ”, đề tặng ngay cho cháu Dung:
“Nơi tôi luôn muốn về
Là quê cha đất tổ
Tôi sinh ra ở đó
Vùng sỏi đá khô cằn
Nơi tháng năm nhọc nhằn
Cha mẹ nuôi tôi lớn
Bên bầy gà, bầy lợn,
Bên vạt lúa, vồng khoai
Mỗi một sớm ban mai
Mây mù giăng đỉnh núi
Đường làng phơi đầy bụi
Gốc đa xoã cành nghiêng.
Nơi mẹ tôi – mẹ Hiền
Tảo tần trong mưa nắng;
Nơi cha tôi thầm lặng
Sương gió chẳng quản gì
Dìu dắt chúng tôi đi
Giữa cuộc đời dâu bể.
Quê hương tôi là thế
Hè – cháy bỏng gió Lào
Đông – rét như cắt dao
Thiên tai luôn rình rập
Có khi vào mùa gặt
Bão lụt bỗng tràn về
Ngập trắng cả đồng quê
Xác xơ trơ làng mạc.
Nhưng quê tôi vẫn đẹp
Từ khóm chuối bờ ao
Những ngọn cau vươn cao
Vói lên trời níu gió
Những mái nhà ngói đỏ
Thấp thoáng sau rặng tre
Tôi thích những trưa hè
Ra đầu làng hóng mát
Cánh đồng chiêm bát ngát
Bờ đập chạy ngang qua
Đàn cò trắng bay xa
Vẽ lên trời ngang dọc
Rồi chúng tôi đi học
Rồi chúng tôi đi làm
Kẻ ra Bắc vào Nam
Kẻ miền xuôi miền ngược
Khắp mọi miền đất nước,
Khắp phương trời xa xôi
Nhưng ăm ắp trong tôi
Luôn muốn về nơi ấy!”
Bài thơ viết vào Tháng 3.2017.
Những hình ảnh trong bài thơ đều được tả thực những gì vốn có trên mảnh đất cằn khô sỏi đá, nghèo khó quanh năm, nhưng đầy ắp kỷ niệm cả thời thơ ấu của mình.
Năm 2022, tình cờ gặp lại nhạc sĩ Thanh Khang (nguyên Trưởng đoàn Nghệ thuật Binh chủng Thông tin liên lạc) ở Vũng Tàu – một ông anh mình đã từng biết cách đây mười mấy năm. Trà dư tửu hậu, anh nói, chú có muốn anh phổ thơ chú thành nhạc không?
Bất ngờ, nhưng nhậu sương sương rồi nên mình cao hứng nói đại, OK, quá tốt, quá tốt!
Tối về, mình Zalo cho anh Khang mấy bài, nhưng mình nói, em thích chủ đề về quê hương em.
Khoảng 2 tuần sau thì anh Khang đã gửi cho mình bài hát “NƠI TÔI LUÔN MUỐN VỀ”.
Bài thơ gốc dài 47 câu, đã được nhạc sĩ Thanh Khang chắt lọc gọn lại còn hơn một nửa, song vẫn truyền tải đủ đầy nội dung ý nghĩa của bài thơ. Cái tài của nhạc sĩ Thanh Khang là ở chỗ đó.
Mỗi lần nghe giọng Anh Thơ vun vút cất lên: “…tháng năm nhọc nhằn, khô cằn sỏi đá, là nơi tôi sinh ra…”, trong mình trào dâng xúc rưng rưng tự hào không tả xiết. Đặc biệt, kết thúc bài hát với nỗi niềm tâm tư tận đáy lòng: “…tôi khao khát được trở về nơi quê cha đất tổ, nơi tôi sinh ở đó, là nơi tôi về“, thì không chỉ riêng gì mình mà có lẽ bất kỳ ai là người con xứ Nghệ-Yên Thành, hay những người xa quê đều rưng rưng rung cảm, tưởng như tác giả nói hộ lòng mình!
Kèm theo đây là bài hát “Nơi tôi luôn muốn về” qua sự thể hiện của ca sĩ Anh Thơ.
Tác giả: Mai Trung Hưng
Bài hát: NƠI TÔI LUÔN MUỐN VỀ
Thơ: MAI HƯNG
Nhạc: THANH KHANG
Ca Sĩ: ANH THƠ