“Ở trong chăn mới biết chăn có rận”
Các cụ xưa đúc kết chẳng sai nào
Ta chỉ thấy phần bề nổi của nhau
Chứ đâu biết ngọt ngào hay đắng ngắt?
Ai cũng có cho riêng mình góc khuất
Để người đời thêu dệt chuyện buồn vui
Đừng nghĩ rằng nụ cười nở trên môi
Là mãn nguyện, là bình yên, hạnh phúc.
Họ cố nén trong mình không bật khóc
Giả vờ vui để giấu trái tim buồn
Thế nên đời những kẻ tưởng đáng thương
Có khi lại khiến nhiều người mơ ước.
Lúc khó khăn, nắm tay nhau cùng bước
Sáng – trưa – chiều hay tối chẳng rời xa
Bữa cơm nghèo nhưng có mẹ có cha
Đủ con cái quây quần bao đầm ấm.
Có vui không cảnh giàu sang áo gấm
Và sơn hào hải vị khắp muôn nơi
Nhưng lạnh tanh trống vắng chẳng ai ngồi
Con một góc, chồng tiệc tùng nơi khác.
Đời thế đấy, ở bên nhau mới biết
Thế nào là hạnh phúc với khổ đau
Thứ người đời luôn miệng nhắc về nhau
Chưa chắc có nửa phần là sự thật.
Hãy bằng lòng đừng hơn – thua, được – mất
Sẽ thấy mình thật thanh thản, yên vui
Chớ dại gì so sánh với một ai
Biết đâu họ… thèm giống mình chẳng được?
Hoàng Lâm.